Chán chường và bất ổn

Trích sách: Nhạc cổ trong rặng thông.

Chán chường và bất ổn có quan hệ sâu sắc với nhau. Bất kỳ khi nào bạn cảm thấy chán, thì bạn cảm thấy bất ổn. Bất ổn là sản phẩm phụ của chán chường.

Bạn hãy cố hiểu cơ chế này. Bất kỳ khi nào bạn cảm thấy chán thì bạn đều muốn tránh xa khỏi tình huống đó. Nếu ai đó đang nói điều gì đó mà bạn cảm thấy chán, thì bạn bắt đầu trở nên bồn chồn. Đây là một chỉ dẫn tinh tế rằng bạn muốn đi khỏi chỗ này, khỏi con người này, khỏi vô nghĩa câu chuyện này. Thân thể bạn bắt đầu đi. Tất nhiên, bởi vì lịch sự nên bạn kìm nén nó, nhưng thân thể thật thà và chân thành hơn tâm trí. Tâm trí đang cố gắng lịch sự, mỉm cười. Bạn nói, “Hay quá”, nhưng bên trong bạn lại đang nói, “Khiếp thế! Mình đã nghe câu chuyện này bao nhiêu lần rồi mà anh ta thì cứ kể lại nó mãi!”.

Đọc tiếp »

Chu kỳ bảy năm của cuộc sống

Trích sách: Trưởng thành – Trách nhiệm là chính mình.

Thực tế cuộc đời con người không nên bị phân chia thành thời thơ ấu, thời thanh niên, thời già lão – điều đó không khoa học lắm bởi vì cứ 7 năm một thời kì mới lại bắt đầu, một bước mới được thực hiện

– Trong bảy năm đầu tiên đứa trẻ coi mình là trung tâm, cứ dường như nó là trung tâm của toàn thể thế giới. Toàn thể gia đình xoay quanh nó, bấy kỳ nó cần, họ đều hoàn thành ngay lập tức, bằng không nó sẽ nổi cơn tam bành, giận dữ, cuồng nộ. Nó sống như hoàng đế, hoàng đế thực thụ – mẹ, bố, mọi người phục vụ, và cả gia đình tồn tại vì nó. Và tất nhiên nó nghĩ cùng điều đó cũng đúng cho thế giới rộng hơn.
Đọc tiếp »